Ra trực, dù rất mệt mỏi, tôi vẫn phải tranh thủ tổng vệ sinh nhà cửa cuối năm. Dọn dẹp tủ quần áo, tôi bắt gặp chiếc áo blouse cũ đã ngã màu, nằm dưới vô số quần áo cũ khác. Chao ôi! Đây chính là chiếc áo blouse đầu tiên của tôi mà bao năm nay tôi quên mất!
Cầm chiếc áo trên tay, biết bao kỷ niệm ùa về trong tôi. Ngày xưa ấy, tôi vừa vui mừng, vừa bỡ ngỡ, xen lẫn hồi hộp khi mặc chiếc áo này vào ngày đi làm đầu tiên của mình. Nhưng hơn hết, tôi thấy một niềm hạnh phúc lớn lao đang bao trùm lấy tôi. Từ nay, tôi được chính thức thực hiện ước mơ, hoài bão của mình khi chọn học ngành Y, đó là cứu chữa cho các bệnh nhân, đem lại cho họ sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc!
Tôi hăng say lao vào công việc, miệt mài học tập, tận tụy với bệnh nhân. Thời gian trôi đi, sự vất vả của công việc, sự thất bại trước những cơn bệnh nặng, sự bạc bẽo của người đời, sự thị phi của xã hội… hầu như làm mòn dần sự hăng hái ban đầu của tôi. Nhiều lúc tôi thấy nản lòng, muốn bỏ nghề. Nghĩ đến chuyện phải rời bỏ công việc, đồng nghiệp, bệnh viện thân quen, bỏ luôn ước mơ của mình làm tôi càng buồn hơn!
Nhưng những sự chia sẻ cảm thông, những lời động viên chân tình của đồng nghiệp, và nhất là những lời cảm ơn, những ánh mắt hạnh phúc của bệnh nhân khi được ra viện đã tiếp tục níu tôi ở lại, đã tiếp thêm nghị lực cho tôi tiếp tục bước đi trên con đường nghề Y mà tôi đã chọn!
Cái ngày đầu tiên ấy cách nay đã hơn mười mấy năm rồi, giờ tôi đã vững vàng hơn xưa, vẫn tận tụy với nghề.
Tôi bồi hồi ôm chiếc áo blouse vào ngực!
dovaden2010
:)) :)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét